Ước gì được

08/09/2018 - 12:00

PNO - Anh có vợ thì đã sao? Lẽ nào trái tim người đàn ông có vợ không có chỗ cho một tình yêu thật sự? Chồng cô đã yêu người ta khi đang có cô đó thôi. Cô miên man nghĩ về tình yêu, sự đam mê...

Ráng chiều vàng ửng. Hắn tắt máy tính, ngồi im trong góc, gió thốc phần phật. Mấy cô bé phục vụ mặt non choẹt, môi son tô một bệt đỏ choét ở giữa, kiểu như mấy nàng geisha Nhật Bản. Lâu lâu len lén thò nhúm tóc vàng tựa râu bắp cuối vụ nhìn hắn.

Con gái không phải ai cũng biết mái tóc chính là trang sức vô giá của mình. Mà trang sức đôi khi chỉ cần đơn giản phù hợp là đủ chứ không nhất thiết phải thời thượng hay lạ mắt.

Cả đời hắn mê những mái tóc dài, dày và suôn mượt. Nhiều lúc, hắn bới móc mình ra như con gà tìm thóc, hòng lý giải tại sao, để rồi cũng không có câu trả lời. Cái gì đến và đi trong đời con người đều có thể lý giải được liệu là phúc hay họa, là may hay rủi?

Uoc gi duoc
 

Ngoài kia kênh Rạch Giá tựa dòng sông nhỏ, ngầu đục, dập dềnh cơ man nào là lục bình sau những ngày mưa dài. Kề liền là biển. Bao giờ hắn cũng nghe mênh mông mạnh mẽ cồn cào dù là biển ở đâu. Không có gì thú bằng ngồi nhìn nơi giao nhau giữa kênh, sông và biển. Lúc ấy, mình nhận ra thiên nhiên thật diệu kỳ mà trí tưởng tượng của loài người còn lâu mới đuổi kịp. Vạn vật hồ như có một bàn tay vô hình xếp bày khít khao vừa vặn và hài hòa đến lạ.

Bên kia là con đường ngoằn ngoèo lấn biển kiêu hãnh. Vượt lên khỏi những ngôi nhà cao tầng vừa ráo sơn là khách sạn cao vút “Sea Night”. Quả như tên gọi, nó có lẽ là ngọn hải đăng cho những con tàu cập bến muộn khi thành phố đã lên đèn.

Mải miết thả tầm mắt đuổi theo từng cuộn sóng, con trước con sau quấn quýt không rời, hắn nghĩ đến vòng tay, mái tóc của cô. Vương vít mềm mại thoang thoảng một mùi mê hoặc: mùi tóc, mùi nước hoa, mùi da thịt... Mùi hương là thứ gây nhớ khốc liệt nhất trong tất cả những riết róng cồn cào về một cơ thể khác giới.

Hắn luôn bị những cơn thèm khát mùi hương ấy vùi dập như mảnh gỗ hay mảng lục bình rời sông ra biển ngoài kia. Lúc vùi vào cô chênh chao mụ mị hay những lúc thế này hắn vẫn khát cô đến khô kiệt. Người ta luôn tìm những thứ người ta thiếu như dòng nước tìm về chỗ trũng. Vấn đề chỉ là thời gian.

Thời gian của hắn là 18 năm. 

Bên kia khu đô thị lấn biển đã nhá nhem ánh đèn màu. Hắn đợi cô. 

Uoc gi duoc
Ảnh minh họa

Cô chưa bao giờ đi xa như thế này một mình. Mười năm. Cuộc sống hôn nhân gần như cuốn trọn thanh xuân của cô. Yêu thương là cho nhau tự do, nào đâu phải dễ. Đôi lúc chính người trong cuộc tự đóng kín mình, như dòng thủy lưu tứ bề phong tỏa, tự tước đi cái mới mẻ háo hức của sự tự do, biến mình thành ao tù, quẩn quanh rồi đầu độc chính mình. Cô đã từng như thế.

Trong ngần ấy thời gian, cô khác nào cái móc áo. Một cái móc áo sẵn sàng để người khác mắc vào đó biết bao nhiêu thứ. Mẹ chồng, chồng, em, cháu chồng... ai mắc gì cô cũng chịu và hồn nhiên nghĩ yêu thương sẽ chạm thương yêu. Sau này cô nhận ra, yêu thương cái gì quá cũng khiến người ta không còn là mình nữa. Khi mình không giữ được mình thì liệu còn có thể giữ được ai? Cô đã đem tự do, cơ hội sức lực như con ve rút hết mình ca bài ca gọi mùa hè, rồi chỉ còn thân xác khô gầy, một thoáng gió tạt qua cũng tan vào hư vô không còn chút hình hài.

Bài học nào cũng có giá.  

Cô đã thôi không còn băn khoăn về cái giá đắt hay rẻ khi lộn trái mình ra, vét cho kỳ hết để trả cho quãng đời đã qua. Muốn hay không, mọi thứ đã xong. Cô có khóc thì mọi chuyện cũng đã xảy ra. Cô làm gì có quyền năng lách vào cánh cửa thời gian để chỉnh sửa những ngày tháng cũ. 

- Trả lời em một câu thôi!

- Ừm, em hỏi đi!

- Anh từng yêu em phải không?

- Ừ, anh đã từng yêu em! 

- Em biết rồi. 

Cô vẫn còn nhớ cái bóng lưng quay đi của chồng, dứt khoát và kiêu hãnh. Cái bóng lưng thân thuộc cô đã từng thoải mái vòng tay ra là ôm ghì lấy dễ dàng, vậy mà cũng có lúc đứng trước cô xa xôi đến vậy. Cô còn nhớ như in cảm giác đôi chân mình nhũn ra, như thể cô học trò cuối cấp, quay nhìn cổng trường lần cuối, dợm bước đi nhưng chân chẳng muốn rời.

Những ngày tháng đầu, lòng cô thường xuyên quặn lên nỗi cay đắng xót xa. Cái ý nghĩ mình không chăm chút cho tình yêu của mình cứ quấn riết lấy cô như con trăn túm được mồi. Tình cảm của con người, ngoài cha mẹ dành cho con cái ra, nó tựa hồ một cơ thể sống, cần sinh khí, thức ăn. Không tưới tắm bón chăm sao mãi tươi xanh? 
Rồi khi cơn giông bão qua đi, lòng lắng lại, cô mơ hồ nhận ra có lẽ lỗi không thuộc về ai, không phải cô, không phải anh và cũng không phải người đàn bà anh yêu sau cô. Chồng cô dám một lần mạnh mẽ đi theo thứ mình muốn, sống và chịu trách nhiệm với cái mình chọn âu cũng xứng đáng một kiếp người. Sai đúng trên đời phải chăng chỉ là khái niệm. 

Xe thiết kế giường vừa một người nằm tựa như ký túc xá sinh viên, có rèm hẳn hoi, kéo lại là có thể an tâm ngủ một giấc dài. Cô khó ngủ, chăm chú nhìn xuyên qua khung cửa kính mờ mờ. Từng ngôi nhà, cửa hiệu trôi nhanh đến nỗi cô không kịp định hình cái gì đã sượt qua tầm mắt mình. Xe dằn xóc, đôi vai mảnh khảnh của cô chạm vào miếng nệm nhìn tinh tươm nhưng mất độ đàn hồi đã trở nên đanh cứng. 

Một cảm giác nghe ê ê lan đến đỉnh đầu. Cô khẽ nhắm mắt, nghe chơi vơi khó tả. Hy vọng đó là dấu hiệu phản ứng thường tình của cơ thể khi di chuyển đường dài. Cô không hiểu cái gì khiến mình xếp đồ vào va-li, lên xe để đến với anh ở một nơi cô chưa từng biết thế này. 

Uoc gi duoc
Ảnh minh họa

Hình ảnh người đàn ông có với cô những cái nắm tay, cái ôm quấn riết, kể cả lúc ngỡ đi đến tận sâu thẳm của nhau, sao tự dưng cô không cách gì mường tượng ra được lúc này. Một lần duy nhất đó, khi anh ngủ say, cô đã vơ vội chiếc áo nhàu nhĩ phủ lên mặt mình. Trong xộc xệch, trong ánh sáng xanh vật vờ của căn phòng xa lạ, trong nỗi trống hoác của cảm xúc hoang hoải và thinh lặng, cô khóc. 

Những buổi hẹn, những câu chuyện, những đêm khuya cố rướn đôi mắt trĩu xuống nặng nề để nhắn tin với anh, cứ xô lệch thành một vùng lòa nhòa không phân định được trong cô. Một vùng lòa nhòa cô không biết là gì nhưng tình yêu e là không hẳn. Đến một lúc nào đó trong đời, cho dù có thiết tha mong muốn cũng khó tìm được xúc cảm tình yêu như ngày thanh xuân tròn căng với ánh mắt nhìn đời hồng tươi roi rói.

Cô lắc lắc đầu như thể muốn làm rơi ra khỏi trí não một điều gì đó. Mái tóc dài lòa xòa che gần trọn cánh tay trần đang thấm lạnh. Cô vòng tay ôm mình. Thói thường người ta ít biết cái mình đang sở hữu có giá trị thế nào, trừ phi mình mất đi, phải không? Cô thận trọng thắp những tia sáng nhiều ánh lân tinh chói lòa đẹp đẽ khi nghĩ về anh, về chuyện của họ. 

Anh có vợ thì đã sao? Lẽ nào trái tim người đàn ông có vợ không có chỗ cho một tình yêu thật sự? Chồng cô đã yêu người ta khi đang có cô đó thôi. Cô miên man nghĩ về tình yêu, sự đam mê anh dành cho cô. Anh yêu cô là thật. Anh không hạnh phúc với vợ là thật...

Sáng nay Sam hỏi mình: “Không có con bên cạnh, mẹ ổn không?”. Trong suy nghĩ và tình yêu của một người mẹ, bao giờ con cái cũng luôn bé bỏng. Có những trưa con ào về vội vàng chào mẹ, người hanh hanh mùi nắng, mình cứ ngẩn ngơ thảng thốt tự nhủ, thời gian sao nhanh vậy? 

18 năm rồi. Hỏi được mẹ như thế, chứng tỏ con gái mình đã lớn. Đứa con gái chào đời có 7 tháng 28 ngày, nhỏ như một con mèo con mà ba và dì út thay nhau ấp ủ ròng rã như con kangaroo trước ngực đã cứng cáp.

Con hỏi mình có ổn khi không có con bên cạnh không? Mình không dám trả lời. Con bé thông minh và nhạy cảm, mình biết nói với con thế nào đây? Bao nhiêu năm qua, kể cả út - đứa em gái duy nhất thương yêu gần gũi - mình cũng không một lần hé răng tâm sự điều gì về cuộc sống riêng tư. 

Giờ tự nhiên mình đâm ra hoảng sợ. Chỉ vài hôm nữa con đi xa, mình sẽ hướng vào đâu để gượng dậy mỗi ngày? Mình sẽ làm gì trong những đêm anh ở đâu đó hoặc lầm lũi  sáng đèn bên phòng đọc sách?

Lấy nhau về có hơn hai tháng mình mang thai. Ốm nghén xanh mướt như tàu lá, nhập viện liên miên. Mình thật tình chưa hiểu hạnh phúc trong mối gắn kết thể xác là gì. Vài lần đầu sau cảm giác sợ sợ, là hơi thích thích một chút. Sau khi sinh vài tháng, rồi vài năm, thậm chí đến bây giờ mình cũng hoàn toàn không nghe thôi thúc mong muốn được gần gũi. Lẽ nào mình yêu chồng chưa đủ? Mình nhớ, anh đã cố gắng trầy trật mãi, cơ thể mình vẫn cứ im lìm không chút phản ứng. Lúc ấy mình có thấy thương thương anh. Nhưng lâu dần mình không để ý nữa. Cũng thấy anh ít khi chạm vào mình, mình nghĩ chắc vợ chồng mình khác người ta, vậy thôi. Hôn nhân không tình dục vẫn có mà phải không?

Ánh mắt anh đã thôi đậu trên mặt mình từ ngày con gái mới chập chững biết đi. Anh cũng đã thôi không nói nhiều với mình. Chỉ khi anh nhìn con, mình mới nhận ra ánh mắt anh ngày xưa...

Gần một năm trở lại đây anh thay đổi. Mà chắc không thay đổi đâu. Có cái gì sống dậy thì đúng hơn. Mình bắt gặp anh của những ngày chưa cưới. Đàn bà mà, không chỉ mình mình, như một bản năng, ai cũng nhận ra rất nhanh và chuẩn xác những xáo trộn, những lạc lòng, những đổi thay trong người đàn ông của mình. Với lại, bất luận là ai, khi yêu khó lòng che giấu, đàn ông càng không có khả năng đó.

Lạ một điều sau cảm giác đau, mình nhận ra mình thật tệ. 18 năm dài như thế, trừ lúc anh bế con hay nhìn con, sao mình chưa bao giờ khiến cho khuôn mặt anh ánh lên niềm hạnh phúc? Mình đã không biết cách mang đến hạnh phúc cho anh rồi phải không?

Người đàn bà nào đang mang hạnh phúc đến cho anh? Lắm khi mình muốn tìm cô ấy. Để làm gì nhỉ? Mình cũng chẳng biết sẽ nói gì làm gì. Nhưng chắc là mình sẽ không lao vào cô ấy. Không lao vào, không rít những lời độc địa qua kẽ răng, vậy tìm nhau để làm gì? Để chứng thực nỗi đau ư? Hay xát muối lên vết thương cho nó rát?

Mẹ ổn khi không có con không? Mình phải nói với bé Sam thôi. Rằng mỗi người có một cuộc đời, con hãy cứ chăm lo cuộc đời của chính con. Đời mẹ, bất luận ra sao, mẹ cũng sẽ đón nhận...

Ngay cả khi mẹ không còn có ba bên cạnh...

Chị xếp quyển sổ con con lại. Trời đã tối, lại một ngày nữa qua đi. 

Uoc gi duoc
Ảnh minh họa

Trạm dừng chân lố nhố người. Trời đã tối hẳn. Xe cập bến liên tục, đổ xuống những hình hài mệt nhoài. Hoảng sợ khi nghĩ mình cũng nhợt nhạt, xộc xệch như họ, cô nhẹ nhàng rút hộp phấn có cái kính nhỏ xíu, tỉ mỉ tô lại đôi môi màu son hãy còn đỏ. Cô luôn muốn mình thơm tho, xinh đẹp trước anh. Cảm giác khi thấy anh thèm khát mình thật thích thú. Nhiều lúc cô nhận ra ý muốn ấy thật vô nghĩa nhưng nhận được sự săn đón từ một người đàn ông khiến cô cảm thấy bản thân có giá trị. Cô nuông chiều cảm giác thỏa mãn ấy, tựa hồ như cố nằm nán lại trên giường mỗi sáng để níu giữ những mộng mị mặc kệ ngoài kia là gì, mặc kệ là hư ảo chóng vánh. Cô thật yếu đuối, vết thương dẫu đã liền sẹo, cô vẫn muốn, vẫn cần một sự vuốt ve.

Điện thoại trên tay cô nhấp nháy. Tin nhắn của anh:

“Em chuẩn bị tiệc nhỏ mời gia đình hai bên nội ngoại. Hai ngày nữa anh về tiễn Sam. Yêu thương con và em!”.

Cô lặng người, nghe xung quanh lào xào tiếng loa, tiếng mời bánh mời nước, tiếng dép kéo lê xoèn xoẹt... Mùi hăng nồng của khói thuốc lá, mùi gây gây của dầu mỡ, mùi người nhàu nhĩ... Tiệc nào? Bé Sam nào? Yêu thương em và con nào? Nào phải là cô? 

Chưa bao giờ cô thấy mình rẻ rúng đến như vậy, kể cả lúc chồng quay lưng rời đi. Cảm giác chơ vơ như một kẻ bị đẩy ra ngoài đường gió rít, trong kia là căn phòng ấm áp ùa đến trong cô.

- Cho chị xin hành lý!

- Chị không khỏe hả, sao xanh lè vậy? Sắp đến Rạch Giá rồi chị.

- Không, chị về lại Sài Gòn. Em chỉ xe cho chị với.

Trên chuyến xe về lại Sài Gòn, cô ước gì mình khóc.

Ở đâu đó, cũng có một người đàn bà nhận được tin nhắn từ chồng và cũng ước gì mình khóc.

 Triệu Vẽ

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI