Qua cơn say nắng của chồng - Bài 2: Nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa

14/12/2018 - 06:16

PNO - Sự im lặng trong ngôi nhà đó khiến anh nhận ra anh đang đánh mất đi điều gì đó quý giá mà bao lâu nay anh luôn xem nhẹ.

Qua cơn say nắng của chồng - Bài 1: Xin anh hãy để em đi! 

Trên đường đi, anh gọi cho chị không biết bao nhiêu cuộc, chị không nghe, rồi tắt máy.  Trong đầu chị bây giờ là một mớ hỗn độn mà chị không biết sẽ phải làm gì tiếp theo. Đến gần nhà cô bạn, chị phải mở lại máy để hỏi đường, anh không gọi được thì nhắn cho chị cả trăm cái tin. Anh xin chị quay về, xin chị tha thứ, xin chị đừng mang con đi. Và rằng anh không thể ở trong ngôi nhà trống trải đó dù chỉ là vài phút ngắn ngủi. Anh bảo bao năm qua về nhà giờ nào cũng luôn có vợ ngồi chờ cơm. Hôm nay, trước mặt là một mân cơm đầy ắp các món ăn mà anh thích, nhưng sao anh thấy nó mặn chát và đắng ngắt như vậy. Sự im lặng trong ngôi nhà đó khiến anh nhận ra anh đang đánh mất đi điều gì đó quý giá mà bao lâu nay anh luôn xem nhẹ. Chị nhắn lại cho anh:

- Mẹ con em đang trên đường vào Sài Gòn, anh có 1 tuần để suy nghĩ lại mọi chuyện, hãy suy nghĩ đâu mới là điều quan trọng và đâu mới là thứ anh cần, đừng gọi và nhắn tin cho em nữa.

- Anh không cần 1 tuần để suy nghĩ, anh biết cái gì quan trọng với anh rồi, ngay từ lúc em bước chân ra khỏi nhà, anh đã biết đâu mới là thứ quan trọng với chính mình. Em đang đến chỗ nào rồi, xuống xe đi, anh chạy xuống đón hai mẹ con.

Qua con say nang cua chong - Bai 2: Nha la noi bao dung sau canh cua

Ảnh minh họa.

Sau tin nhắn đó, chị tuyệt nhiên không nhắn lại, nuốt nước mắt vào trong, dắt thằng bé vào phòng trọ của cô bạn. Đêm đó, chị không thể ngủ được, nước mắt cứ thế tuôn ra. Mỗi lần nghĩ đến chuyện vì mình quá yêu anh, khiến anh cảm thấy ngột ngạt, phải đi tìm người phụ nữ khác, chị thấy đau đớn đến tận cùng. Chưa bao giờ chị dành thời gian suy ngẫm về bản thân, về anh và gia đình nhỏ mà chị vẫn luôn tìm mọi cách để giữ. Đến bây giờ, khi cái niềm tin và tình yêu của chị đang có nguy cơ bị vỡ vụn, chị mới chợt nhận ra mình đã sai như nào trong từng ấy thời gian sống bên cạnh chồng.

Tắt máy 2 ngày, sang tới ngày thứ 3 thì chị bắt đầu thấy sốt ruột, chị mở lại máy. Không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, bao nhiêu tin nhắn anh gửi đến. Đọc tin anh gửi, mắt chị nhòe đi, chị không nghĩ anh cũng đau khổ nhiều như thế. Bỗng nhiên, chị thấy anh đứng trước của phòng trọ, mặt anh hốc hác, tiều tụy, râu ria dài ngoằng. Hóa ra, cô bạn thân thấy sự việc bất thường nên lén gọi điện cho anh, rồi cho anh địa chỉ tìm đến. Thằng bé nhìn thấy ba sau mấy ngày không gặp, cha con lao vào nhau rồi khóc nức nở, chị quay mặt đi, nước mắt giàn dụa. Anh lao đến trước mặt chị, xin chị quay về nhà, cho anh một cơ hội, anh không thể tiếp tục sống trong ngôi nhà vắng bóng vợ con thêm giây phút nào nữa.

Đến lúc này, chị chẳng thể cố cứng rắn hơn được nữa, bao nhiêu sự ấm ức dồn nén giờ có cơ hội trào ra. Hai vợ chồng chị có một cuộc nói chuyện dài. Cuối cùng, chị quyết định tha thứ, cho anh một cơ hội, và cũng cho chính chị một cơ hội. Chị đề nghị anh chấm dứt mọi liên quan tới cô ấy, và chị hứa với anh chị sẽ quên chuyện này nhanh như nó cách nó xảy đến với chị. Từ nay cho đến sau này chị sẽ không nhắc lại thêm một lần nào nữa.

Qua con say nang cua chong - Bai 2: Nha la noi bao dung sau canh cua

Ảnh minh họa.

Chị kể, đó là sóng gió đó xảy ra năm chị 23 tuổi. Khi đó chị chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, không tiền, không công việc, không bạn bè tệ hơn là chị đánh mất chính bản thân mình. Thế giới của chị khi đó chỉ tồn tại duy nhất có chồng mình. Chị yêu anh vô điều kiện, nhưng sống như một thứ tầm gửi, chị phó mặc cảm xúc, tương lai cho chồng mình quyết định.

Đến khi sóng gió gõ cửa, chị mới nhận ra: Sóng gió, bão tố, hay bất cứ biến cố nào xảy ra đều có lý do của nó. Có người thứ 3 tồn tại trong hôn nhân của bạn là do chính bạn đã tạo một khoảng trống vừa đủ để họ có thể bước vào. Chị từng nghĩ đơn giản, rằng chỉ cần hết lòng yêu chồng, cơm ngon canh ngọt, quần áo là lượt chỉn chu cho chồng mặc mỗi sáng, chăm sóc con cái, như thế là đã đủ để giữ cho bão tố dừng ngoài cánh cửa.

Nhưng hôn nhân nó vốn không đơn giản như chị nghĩ. Có cả trăm thứ không gọi thành tên, những áp lực vô hình, những mối quan hệ đan xen mà anh luôn phải thay chị gồng gánh. Còn chị, chị nghĩ yêu anh là đủ, nên chị cho mình quyền kiểm soát, đòi hỏi, yêu cầu anh. Vì thế, bằng cách này hay cách khác chị đã vô tình rước cơn bão vào chính ngôi nhà của mình.

Cơn bão có thể bắt đầu từ làn mây xám xịt từ những yêu thương mang đầy tính sở hữu, từ những việc kiểm soát tưởng chừng đó là yêu, từ những chăm lo cho chồng con mà nghĩ rằng đó là giữ. Từ sấm chớp mịt mù của nhiều vấn đề rắc rối, khó khăn, tranh cãi và bùng nổ với áp lực dồn nén mang từ bên ngoài về nhà, từ sự coi nhẹ những giá trị của nhau,... tệ nhất là đánh mất chính mình. Tất cả những thứ đó cộng hưởng lại, trong phút chốc, có thể phá tan hết công sức mà ta đã cố gắng xây dựng, vun đắp tổ ấm. Sự bình yên – thứ tưởng chừng dễ kiếm tìm nhất trong ngôi nhà đôi khi lại trở thành điều khó chạm tay tới nhất.

Qua con say nang cua chong - Bai 2: Nha la noi bao dung sau canh cua

Ảnh minh họa.

Nhưng thật may chị kịp nhận ra cơn bão, kịp nhận ra mình đã tạo ra nó như thế nào, kịp nhận ra sống để hạnh phúc chứ không phải hạnh phúc để sống, kịp nhận ra phải làm gì để bão tố qua đi nhanh nhất mà không để lại thiệt hại gì. Biến cố đó đã khiến chị mạnh mẽ hơn và yêu đời hơn và quan trọng nó giúp chị hiểu rằng: Trước khi yêu ai đó, thì bạn phải yêu bản thân mình thật nhiều, khi ấy giá trị yêu thương bạn cho đi mới khiến người nhận trân trọng.

10 năm đã trôi qua sau ngày bão tố gõ cửa, giờ chị sống an yên hạnh phúc bên chồng, nhìn họ chẳng ai nghĩ họ đã từng bước ra từ đống đổ nát của cơn bão cuộc đời. Chị bây giờ không còn là hình ảnh người đàn bà yếu đuối, với nụ cười méo mó và khuôn mặt luôn lo sợ đến thất thần nữa. Thay vào đó là hình ảnh người đàn bà hạnh phúc, sự hạnh phúc của chị hôm nay chẳng cần nói ra bằng lời, nó thể hiện hết lên khuôn mặt, ánh mắt và nụ cười rạng rỡ của chị. Mọi sự cố gắng của chị đã được đền đáp, hạnh phúc hôm nay là do chị đã kịp nhìn nhận và thay đổi chính mình.

Xây đắp một ngôi nhà “bão giông dừng sau cánh cửa” và “bên trong chỉ có ấm áp”, giữ cho mình một nơi mà trái tim luôn hướng tới, mong muốn được trở về sau những mỏi mệt thực sự không khó. Nhưng đôi khi nó lại là ước mơ không thể chạm đến của rất nhiều người, cũng là thứ mong manh có thể bị cuốn bay bất kỳ lúc nào. Những người phụ nữ biết trân trọng hạnh phúc, nhưng cũng nên trân trọng bản thân mình, tự khiến cho mình hạnh phúc, bình yên mới có thể là thứ bình yên bền vững nhất dù cuộc sống trải qua bất kỳ biến cố nào.

Vì vậy, hãy luôn dành thời gian cho chính mình, làm đẹp ngôi nhà của mình cũng chính là làm đẹp tâm hồn mình, yêu thương bản thân mỗi ngày, gia tăng giá trị bản thân theo thời gian. Có như vậy, dù cho ngôi nhà đã cũ, nhưng theo thời gian nó sẽ trở thành một di sản chứ không phải là phế tích.

Ngọc Anh Hà

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI