Nhớ mẹ quá, con biết phải làm sao?

19/08/2019 - 12:13

PNO - Một ngày mẹ chị ra đi, chị nuối tiếc vô cùng. Giá mà chị giàu có một chút, có điều kiện một chút, chị sẽ về thăm mẹ thường xuyên hơn.

Mỗi lần bước chân vào chùa, khi cài lên ngực một bông hồng màu trắng, nước mắt chị lại chảy dài. Chị nói, chị nhớ mẹ vô cùng. Ngày xưa, khi theo chồng lên thành phố, rất hiếm khi chị về thăm mẹ vì bận bịu, vì con cái, vì cơm áo gạo tiền. Để rồi một ngày mẹ chị ra đi, chị lại nuối tiếc vô cùng. Giá mà, chị giàu có một chút, có điều kiện một chút, chị sẽ về thăm mẹ thường xuyên hơn.

Nỗi nhớ mẹ, đó là cách nói chung, nhưng mỗi người lại có một cách thể hiện khác nhau. Người bạn tôi thời đại học, không thân lắm, nhưng mỗi lần đọc những dòng trạng thái của bạn về người mẹ vừa ra đi cách đây không lâu, lúc nào tôi cũng rớm nước mắt. Bạn nói rằng, lúc mẹ bạn còn sống, dù là “thằng đàn ông già đầu, tóc cũng đã có vài sợi bạc, vợ con đùm đề, vậy mà mỗi lần về quê thăm mẹ, mẹ bạn lại hỏi han như thể bạn còn thơ bé, kiểu như “con ăn cơm chưa?”, “con đã có tiền đi xe chưa?”. Bạn kể rất nhiều về mẹ, và đằng sau những câu chuyện kể đó là nỗi nhớ nhung mãnh liệt. Bạn viết: “Nhớ mẹ quá, con biết phải làm sao?”. 

Nho me qua, con biet phai lam sao?
Hình minh họa

Một người đàn ông ra ngoài xã hội được rất nhiều người nể trọng, từng viết bao nhiêu bài báo hay với ngòi bút sắc sảo, tinh tế, nhưng một câu hỏi đơn giản thế kia lại không trả lời được. Bạn về thăm nhà, có khi chỉ là để nhìn thấy chiếc ghế, nơi mẹ thường ngồi ở bậc cửa, hay là tấm đi-văng nơi mẹ hay ngồi uống trà. Rồi bạn tìm ra mộ mẹ, chỉ để ngắm gương mặt thân thương trên tấm bia lạnh toát, gần nhau đấy, nhưng không thể nào chạm vào được. 

Cô bạn thuở nhỏ của tôi cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Một ngày, mẹ bạn bỏ bạn đi xa mãi. Bao năm trôi qua bạn vẫn chưa chấp nhận đó là sự thật. Bạn nhớ mẹ đến quặn thắt con tim. Bạn bảo tôi: “Bình thường, nhớ má, tui phải tìm việc gì đó làm cho đỡ nhớ. Vậy mà càng làm càng nhớ bà ạ. Cứ thấy cái bệ rửa chén kia lại nhớ má hay đứng đó lui cui, cứ nhìn cái xe đạp dựng nơi góc tường lại nhớ thời má còn khổ cực buôn gánh bán bưng”. Vậy nên, mỗi năm cứ đến Vu lan, bạn sợ đi ra đường; sợ phải bắt gặp hình ảnh nào đó của mẹ mình hòa lẫn trong dòng đời tấp nập. Mà lạ một điều, bạn đi đâu làm gì, thì hình ảnh mẹ cũng hiện ra trước mắt. Bạn nói nếu được đổi một vạn điều ước để lấy một ngày bên mẹ, bạn cũng sẽ chấp nhận đánh đổi.

Đâu phải ai cũng may mắn được gần mẹ, đâu phải ai cũng hạnh phúc được cài lên ngực mình bông hồng đỏ thắm để nói với mọi người rằng “tôi còn mẹ”. Mà quanh chúng ta, còn nhiều người “mẹ vẫn sống sờ sờ ra đó nhưng không thể chạm được, mẹ vẫn còn hiện hữu trên đời mà cứ tưởng đã đi xa”. Chị gái thứ năm của tôi là một điển hình. Tết năm ngoái, chị không hề đặt chân về nhà dù mẹ tôi đã hết lời phân bua, giải thích. Chị dỗi mẹ, giận hờn vu vơ rằng mẹ không thương chị bằng những đứa con khác. Chị đâu biết rằng, mẹ ở nhà đã khóc hết nước mắt vì chị, mẹ đã nhiều lần tìm cách liên lạc, gọi điện nhưng chị không hề nghe máy. 

Tôi không biết sau này chị có ân hận nói câu “giá như” hay không, chỉ muốn nhắn nhủ chị một điều: “Khi mẹ còn sống, không về nắm lấy bàn tay của mẹ, không cầm lược chải mái đầu bạc phơ rối bù của mẹ, thì khi mẹ mất, đừng về khóc lóc trước quan tài của mẹ làm gì”.

Hôm qua tôi tình cờ xem một clip về một chàng thanh niên trẻ. Cha mẹ anh đã ly hôn, cha đi bước nữa, mẹ kế không ưa gì con chồng, còn mẹ ruột và chị của anh thì ở một nơi nào đó rất xa. Anh khóc ngay trước ống kính máy quay rằng mình chỉ có một ao ước được một lần gặp mẹ và chị. Tôi biết, đằng sau giọt nước mắt đó là cả một nỗi nhớ nhung, cả một vết thương hằn sâu trong trái tim mà chỉ có mẹ mới bù đắp nổi. Và rồi, không biết Vu lan này, nhớ mẹ, anh biết phải làm sao?

Khi gõ những dòng này tôi cũng không cầm được nước mắt. Tôi nhớ mẹ tôi. Nỗi nhớ đầy lắm, không sao diễn tả được. Tuần sau tôi sẽ về thăm mẹ. Đã qua ngày Vu lan, nhưng chắc chắn một điều tôi sẽ làm ngay khi gặp mẹ là ôm bà thật chặt và hôn lên má mẹ thật lâu. 

Dù tôi lấy chồng cách xa mẹ gần 700 cây số, nhưng hằng ngày gọi điện cho mẹ, được nghe tiếng mẹ, cũng phần nào bù đắp nỗi nhớ nhung. Có khi, nhớ mẹ quá mà không sắp xếp về được, tôi gọi điện nói mẹ đón xe đò vào Sài Gòn ít ngày, nỗi nhớ nhung của tôi phần nào được giải tỏa.

Còn những người đã mất mẹ thì sao? Vu lan này, khi khắp đường phố vang vọng lên bài ca Bông hồng cài áo, thì liệu họ có chịu đựng được nỗi nhớ mong?

Chị đồng nghiệp ở công ty tôi đã mất mẹ. Chị bảo, lúc sinh thời bà tu hành, sống ở chùa và khi chết, mộ phần của bà cũng ở trong chùa, tận miệt Bến Tre. Mỗi lần giỗ, chị lại cùng chồng con khăn gói về quê lên chùa thăm mẹ. Chị nói, vì mẹ chị là Phật tử nên khi bà mất, nhà chùa làm lễ rất đơn giản, nhẹ nhàng, như cuộc đời của bà. Và rồi chị bảo, mỗi năm cứ đến Vu lan là chị lại xin nghỉ phép về quê lên chùa thăm mẹ.

Huyền Nga

Ý KIẾN BẠN ĐỌC(3)
  • duc 03-06-2023 20:10:40

    Càng già càng nhớ Mẹ.

  • Vũ thị lan 05-02-2023 16:33:20

    Bố mẹ sinh ra 7 chị em.từ lúc nhỏ đã chứng kiến cảnh bố mẹ rất vất vả cự khổ để nuôi các con.vì ngày xưa mà khổ lắm nhà lại đông con nên càng vất vả.thương bố bệnh khớp và vẫn sông nước đánh cá đánh tôm bán lấy tiền nuôi các con.nhớ những lần trời rét bố vẫn đi sông chân bố teo nhỏ lại dần người bố phù ra tối về bố đau bố nhức nhưng bố vẫn làm.rồi cuối cùng bố xa các con năm 54t.thương mẹ từ lúc bố mất một mình mẹ tần tảo lam lũ nuôi chị em con.k 1 lời than phiền.k bao giờ nghĩ đến bản thân.nhớ những lần mẹ dáng người nhỏ nhỏ gặt lúa thông trưa lúc nào cũng lo cho các con .lấy chồng rồi mẹ vẫn lo.tưởng chừng bố xa các con sớm thì mẹ sẽ ở lâu hơn ai ngờ mẹ bị mắc căn bệnh ung thư quáu ác kia.nó dằn vặt mẹ hiền đáng thương của tôi trong những cơn đau cuối cùng mẹ cùng bị căn bệnh đó mà rời ra chúng tôi năm 66t.giờ đây chị em chúng tôi mất cả bố cả mẹ.chỉ còn lại những bóng dáng những kỉ niệm yên áng trong đầu.buồn lắm đau lắm nhớ lắm nhớ đến đau thắt lòng.thấy hối hận vì những gì đã qua.vì mình nghèo k lo dk cho bm gì lúc còn sống.thấy hối hận vì cuộc sống mình có những điều gì buồn cho mẹ biết để mẹ buồn theo biết vậy mình dấu đi cho mẹ đỡ buồn.thấy hối hận nhiều thứ lắm.giờ chỉ biết ước cho tg quay lại nhưng khó lắm .thương yêu bm nhiều.cầu mong bm vẫn còn gì đó vẫn biết con đang suy nghĩ gì

  • Thuong le 30-10-2021 06:23:51

    Bài viết đầy cảm xúc cho những ai không còn mẹ, tôi đọc mà nghẹn cả lòng

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI