Em không có lỗi!

20/01/2015 - 06:49

PNO - PN - Mỗi buổi sáng, khi leo lên chiếc cân kiểm tra số cân nặng, chị đều rón rén, nín thở, rồi không tự tin vào mắt mình, chị bật đèn thật sáng, nhìn đi nhìn lại mãi mặt cân. Tại sao vậy? Tại sao cây kim cứ mỗi ngày mỗi nhích về...

edf40wrjww2tblPage:Content

Em khong co loi!

 Mập - nỗi ám ảnh

Thực tế là đi đâu cũng thấy, cũng nghe chị em đang đối mặt với chuyện thừa cân không kiểm soát được. Người thừa cân thì mặc cảm, tự ti đã đành, người chưa thừa cũng bị ám ảnh bởi cô, dì, mẹ, con, chị, em… đang béo ra mỗi ngày. Ấn tượng hãi hùng về bà cô ngồi chật ngạch cửa, hễ bà mà ngồi xuống là không ai có thể bước ra bước vô được nữa, luôn ám ảnh chị Vinh. Bà cô nặng 84kg, thấp khớp, mỡ máu và bệnh tim mạch rập rình. Cả nhà hay lo lắng nói thầm với nhau: cẩn thận đừng để cô lên cơn tai biến, chỉ cần một lần thôi, là không ai có thể đỡ nổi thân hình ấy. Nếu lỡ mà nằm một chỗ, thì ôi thôi…

Bạn chị, và những đồng nghiệp của chị, mới trên dưới tuổi 40. Ác mộng là tăng cân, thức ăn là kẻ thù, kiêng khem bóp mồm bóp miệng là nỗi ám ảnh thường xuyên, rau củ quả là bạn chí cốt. Vậy mà cũng mập, mập không cách nào cưỡng lại nổi. Tuyên bố dõng dạc của chị Tư, tạp vụ văn phòng, đã đập tan giấc mơ leo cầu thang, đi bộ tập thể dục… của các chị: “Nhìn tui nè, 68kg, ngày nào mà tui không leo lên leo xuống 10 tầng nhà này mấy chục lần? Từ sáng đến chiều lau dọn, không đi bộ thì… chạy xe chắc? Vậy mà tui có ốm đâu”! Mà quả thật, chị Tư lui cui lau dọn suốt ngày mà vòng 2 vẫn to nhất trong ba vòng, chị nào thấy vậy cũng nản. Mà chị Tư đạp xe đạp đi làm, mỗi ngày tám cây số, làm từ sáng sớm cho đến tối mịt, còn hơn các chị khác gò lưng trên xe đạp giả trong phòng tập. Vậy chắc chuyện “làm việc nhà giúp bạn giảm cân”, “đạp xe đạp thon gọn vóc dáng” chỉ đúng trong… giấc mơ thôi.

Mập không chỉ là chuyện xấu dáng. Mập là rất nặng nề, đi đâu cũng dễ mệt, thân mình to lớn lắc lư, hình dung mấy cái khớp xương đầu gối, mắt cá… phải cõng cái trọng lượng đó, thấy mà thương. Nhưng kiêng khem cũng có mức độ thôi, chị em mình đâu phải ở không. Mình làm toàn việc nặng chứ không lười biếng: nấu ăn, rửa dọn, chở con đi học, chợ búa, dọn dẹp nhà cửa, chăm nom ba má già yếu, lại còn công việc ở cơ quan nữa… Mỗi buổi tối khi đặt lưng xuống giường là mệt rũ, là cạn kiệt năng lượng. Vậy mà sao sáng hôm sau cân nặng vẫn lên?

Nỗi oan tăng trưởng

Chị Hương, một bữa vô công ty, rụt rè đề nghị: thôi mình phân công nhau, mỗi chị, người thì trồng rau, người thì làm giá đậu xanh để đổi nhau mà ăn, chứ bây giờ rau củ toàn thuốc kích thích tăng trưởng. Mình đã kiêng khem, cố gắng ăn nhiều rau xanh, trái cây, mà các loại ấy lại thấm đẫm thuốc như thế, hóa ra mình ăn toàn thuốc tăng trưởng. Hèn gì chị nào em nấy cứ tròn thu lu!

Cả mấy chị em đều giật mình. Ừ, có thể nguyên nhân là đây chăng? Cái thứ thuốc ấy, nhà vườn còn gọi là thuốc “tăng phọt”! Có một thí nghiệm của một ông nào đó, tiến sĩ hẳn hoi, ở Hà Tây, cho thấy chỉ sau ba-bốn ngày phun thuốc kích thích, cây xà lách lớn vọt gấp ba lần so với những cây không phun thuốc. Cái cây xà lách ấy lúc ăn vào, có làm cân nặng của mình tăng vọt lên không? Thuốc kích thích tăng trưởng phun ào ào lên cây lên rau như thế, mình ăn vào làm sao tránh khỏi tăng trưởng cùng rau? Còn cây trái, ở vườn, ở vựa người ta ngâm dữ lắm.

Một trái khổ qua tối hôm trước ốm tong teo, bỏ vô ngâm thuốc sáng hôm sau là căng tròn, mập ú, mướt mát để mang ra chợ. Mình ăn trái khổ qua mập đó vô bụng, mình cũng… mập ù là chuyện dễ hiểu thôi! Nghĩ tới nghĩ lui, mình cũng như cọng giá đậu xanh này, ngày xưa mảnh mai là vậy, mà bây giờ cọng nào cọng nấy mập mạp, đầu đuôi thẳng băng, không có rễ, chút mầm lá xanh còn lên hổng nổi… Ai xịt thuốc gì lên cọng giá, đến mấy nhà khoa học cắm cúi trong phòng thí nghiệm còn không biết, chỉ gọi đó là… chất lạ! Mình mập thế này, chắc cũng thuộc loại… mập lạ luôn.

Chị Thủy kể, má chị điện thoại vô dặn con đừng ăn đậu cô ve nữa. Hôm trước má đi chợ, thấy mớ đậu trái nhỏ xíu, hỏi thấy nói đậu vườn mới hái, má mua về, bỏ tủ lạnh rồi quên, chừng ba bữa sau soạn ra thấy trái nào trái nấy to bằng chiếc đũa! Đậu mà có thể lớn lên trong tủ lạnh, chỉ có thuốc tăng trưởng mà thôi. Chị nghe thấy hãi hùng, vậy mà có khi mình còn thích ăn sống các loại rau củ quả, để giữ vitamin!

Vậy bây giờ làm sao? Chẳng lẽ tuyệt thực? Mà rau củ nào trồng cho đủ, thời gian đâu chăm bón cho ra cây ra trái, để đủ cho mình và cho cả nhà ăn? Cũng may mà bác sĩ Vĩ, y tế cơ quan, trấn an được đôi phần: lá gan con người là cơ quan thải độc, cũng góp được đôi phần để làm sạch cơ thể. Thôi thì đành phải “gan cùng mình”, rửa sạch, ngâm thuốc, để một đôi ngày cho lượng thuốc trong rau củ nó… ngót bớt đi rồi hẵng ăn, biết làm sao được.

Và thôi, bớt bớt những màn kiêng khem, nhịn ăn vô lối. Mình không thể không mập được đâu. Đừng quá say mê những hình ảnh đẹp siêu thực trên các trang tạp chí, đừng nhìn thức ăn như kẻ thù, đừng héo mòn, mệt mỏi vì nhịn ăn… hãy sống vui vẻ, vì chị em mình không có lỗi trong vụ cây trái đều mập mạp, căng mọng chung quanh mình. Một ngày nào đó, khi người ta thôi không xịt thuốc, ngâm thuốc, bơm thuốc… vào thực phẩm, lúc đó mình sẽ… thon thả lại như ngày xưa!

Chẳng phải chuyện để cười đùa cho vui chốc lát, mà đây là câu chuyện có thật của chị em chúng tôi. Mong sao sớm dứt nỗi oan này…

 HOÀNG MAI

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI