Bánh đúc có xương

02/12/2017 - 06:00

PNO - Dì cũng là phụ nữ, nhưng tại sao dì không có được diễm phúc làm mẹ như tôi hay những phụ nữ ở đây. Đã vậy dì còn có thể yêu thương những đứa con chồng vô điều kiện, mà lại đến tận bốn đứa...

Ngày mẹ tôi mất, tôi chỉ năm tuổi. Ở độ tuổi đó, những đứa trẻ sống trong làng quê nghèo, thiếu thốn mọi thứ như tôi không ý thức được nhiều về nỗi đau mất mát. Tôi chỉ nhớ hôm mẹ tôi ra đi là một buổi chiều tháng mười, nước thủy triều tràn bờ lênh láng. Mẹ ăn cơm xong thì nói rằng mệt, khó thở, muốn đi nghỉ. Thế rồi mẹ ra đi ngay trong đêm. 

Mẹ mất đi để cho cha bốn đứa con khờ dại. Cha tôi cũng là người hết mực yêu thương con cái nhưng vì là đàn ông, nên cha ít có được sự chăm sóc tỉ mỉ như mẹ. Cha vừa làm cán bộ ở xã vừa làm nông, nên ít khi dạy dỗ và tâm sự với bốn chị em chúng tôi.

Mẹ mất được hai năm thì bà nội có ý muốn cha đi thêm bước nữa. Phần vì thương cha cảnh “già trống nuôi con”, phần vì thương cháu nội còn nhỏ đã mồ côi mẹ, nên bà nội cố gắng tìm một người phụ nữ để lo lắng gia đình. Sau đó, cha được mai mối cho một người phụ nữ muộn chồng, ở xã bên. Cha cũng không muốn lấy thêm vợ, nhưng nghe lời nội phân tích hợp tình hợp lý, với lại người phụ nữ đó cũng hiền lành nên chấp thuận theo ý bà.

Riêng bốn chị em chúng tôi thì không thích cha có ai khác ngoài mẹ. Trong khoảng thời gian bà nội chuẩn bị cưới vợ cho cha, chúng tôi lúc nào cũng ngầm phản đối. Bà nội nhiều lần phân tích thiệt hơn, nhưng chẳng đứa nào chịu nghe lời. Những suy nghĩ ngờ nghệch, cùng với lời đồn thổi về một bà dì ghẻ ác độc, đánh đập con chồng như trong chuyện cổ tích, khiến cho chị em chúng tôi chẳng thể nào có cảm tình với mẹ kế.

Banh duc co xuong
Tôi có thành kiến với mẹ kế. Ảnh minh họa

Rồi thời gian cũng trôi qua mọi việc diễn ra theo đúng ý bà nội, người phụ nữ đó về ở chung một nhà với cha và bố chị em chúng tôi. Không thương dì nhưng cũng vì nội, vì cha mà tôi cũng gượng gạo gọi dì là mẹ. Song, hễ cứ vắng mặt người lớn là tôi lại nói chuyện trổng không. Bất cứ sự quan tâm nào của dì tôi đều từ chối, thậm chí còn thái độ gay gắt.

Năm đó tết đến, dì bán được một đàn gà, gom góp thêm ít tiền dành dụm mua cho chị em chúng tôi mỗi người một cái áo mới. Hai chị lớn và em tôi đón nhận món quà của dì. Chỉ riêng mỗi tôi là cảm thấy khó chịu. Vì tôi nghĩ dì đang cố “diễn” để hàng xóm nhìn vào nhận xét dì là một người mẹ tốt. Tôi vứt chiếc áo dì mua cho xuống đất và nói “tôi không cần”, rồi lạnh lùng bỏ đi ra cửa. Tôi không bivết dì đã khóc rất nhiều.

Từ đó về sau, dì không hề mua quần áo cho tôi nữa. Tôi tự đắc ý rằng mình đã lột được bộ mặt thật của bà dì ghẻ xấu xa. Nhưng tôi không nhận ra rằng mỗi bữa ăn của tôi, dì đã thiên vị cho tôi nhiều cá hoặc cơm hơn những chị em khác. Bốn chị em chúng tôi lớn lên, lần lượt lấy chồng. Thỉnh thoảng mới về nhà thăm cha vào ngày lễ, tết. Chỉ có dì bên cạnh chăm sóc cho cha và bà nội. Và tôi vẫn ghét dì như năm nào.

Tôi lấy chồng được một năm thì sinh em bé. Nằm trong bệnh viện một mình. Chồng đi công tác, mẹ chồng viện cớ đau ốm không vào chăm được. Người đầu tiên xuất hiện và ở cùng tôi cho đến khi tôi ra viện không ai ngoài dì.

Banh duc co xuong
Hối hận vì đã đối xử tệ với mẹ kế. Ảnh minh họa

Mọi việc đã có dì lo, còn tôi chỉ việc nghỉ ngơi cho mau lại sức. Lần đầu làm mẹ, tôi ngắm con yêu hoài mà không chán, chỉ cần nó nhíu mày, hay ọ ẹ là tim tôi lại xốn xang. Tôi đưa mắt nhìn những đứa trẻ xung quanh, và thầm nhủ con mình vẫn đáng yêu nhất. Lúc này tôi chợt nhớ đến dì. Dì cũng là phụ nữ, nhưng tại sao dì không có được diễm phúc làm mẹ như tôi hay những phụ nữ ở đây. Đã vậy dì còn có thể yêu thương những đứa con chồng vô điều kiện, mà lại đến tận bốn đứa. Chẳng ai bắt dì phải làm như vậy, cũng chẳng có phần thưởng hay lời ca ngợi nào dành cho mẹ kế. Nhưng dì vẫn làm tròn bổn phận, trách nhiệm của một người mẹ, lại còn cam chịu và tha thứ cho những đứa con chồng khờ dại.

Nhìn thấy dì tất tả ra vào chăm nom cho mẹ con tôi. Tôi thấy mình sao quá ích kỷ và ngang bướng. Hơn mười năm, tôi chưa bao giờ đối xử với dì tốt dù chỉ một ngày. Nhưng giờ người ở bên cạnh tôi duy nhất cũng chính là dì, người đang chăm cho tôi từng muỗng cháo cũng không ai ngoài dì. Tận đáy lòng rất muốn gọi “mẹ ơi”, nhưng sao giọng cứ ngèn ngẹn, chẳng thể nói nên lời.

Trang Trần

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI