Cái tôn ti trật tự từ gia đình mang ý nghĩa rộng ra xã hội. Mà, trên bảo dưới không nghe là điều thường thấy hiện nay.
Cuối tuần, chồng chị Hoa xách ba lô, xỏ giày ra công viên chạy hoặc theo câu lạc bộ về các tỉnh để chạy, bỏ mặc những phàn nàn của vợ con.
Gia đình chồng tìm cách tách mẹ con Cẩm, vì cho rằng cô từng bị trầm cảm không nên nuôi con.
Bà nội tôi từng bảo: đời người, đời cúi ngẫm cũng như nhau. Cúi tàn, lửa cũng tàn. Người sống là bởi còn mang hơi ấm.
Mỗi chuyến về quê là thêm một lần để tôi góp đầy yêu thương vào túi đựng ký ức.
Chuyện là xóm tôi sau đại dịch COVID-19 có những cái hàng rào trở nên… rất ồn ào, không còn ấm áp như xưa.
Bờ đê gió mát lắm. Bờ đê gió xôn xao. Những khóm tre gió đung đưa rì rào như tiếng võng ngàn xưa của bà, của mẹ.
Nếu ai đó hỏi về nghề nghiệp của cha mẹ, tôi tự hào bảo rằng: “Cha mẹ tôi làm ruộng”.
Nhiều năm sau ngày ngoại mất, mỗi khi trở về, tôi lại bần thần ngồi bên chái bếp xưa, nghe trong nỗi nhớ vọng về tiếng cơm sôi, tiếng củi cháy...
Đi cũng là để biết quê nhà luôn chờ đợi với tình yêu bao la. Có những người cả đời đi xa, tới lúc tóc điểm sương lại muốn về quê cũ.
Niềm say mê một thời cũng dần bỏ lại phía sau cùng với sự trưởng thành của mỗi người.
Giờ đã có nước máy nên chẳng cần hứng nước mưa từ bể. Một nỗi nhớ không tên cứ vời vợi gọi tôi về ngày xưa.
Mua một chiếc tủ lạnh mới cho mẹ quả thật không phải là trải nghiệm gì lớn lao, nhưng dường như vợ chồng tôi đã có được một bài học trong đời.
Tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao nó có tên là cơm nguội - cái tên nghe nhạt nhẽo trong khi trái của nó lại màu trắng mỡ màng, tươi tắn.
Trong nhiều gia đình, tiền bạc luôn là đề tài gây bất hòa dù ai cũng có thu nhập riêng.
Tôi nhớ nhất là những lúc phim đang hay, tình tiết vào hồi gay cấn mà bỗng dưng… hết bình.
Có con mắt sau lưng tương đồng với “đời ai học được chữ ngờ”. Cuộc đời là bài toán đầy ẩn số. Giải xong được đáp số, coi như hết đời.
Bây giờ, phải bỏ tiền ra mua, nhưng nào có mua được niềm hạnh phúc nhỏ bé một thời.
Nhiều căn nhà đóng cửa như thế khi có một bạn trẻ nào đó đậu đại học, cha mẹ tiếp sức cho con bằng cách rời nhà đi làm thêm.
Dừa nhà ngoại nhiều vô kể, năm nào đến tết, mẹ cũng về hái mấy buồng, vừa dùng để kho thịt, vừa dùng làm mứt.
Chúng tôi về rồi sẽ rời đi, mỗi đứa một nơi, một việc, cuộc bươn chải lại bắt đầu. Ngôi nhà của ba mẹ sẽ yên ắng trở lại.
Chiếc áo nào cũng có 2 túi hình vuông. Tôi cảm giác như cả gia tài đều nằm gọn trong những chiếc túi của bà.
Ngày còn ở Việt Nam, chị cứ băn khoăn suốt về tuổi già của mình. Không chồng, không con, rồi hưu trí, mình sẽ ở với ai?
Chị Hằng Ni từng muốn rèn giũa con dâu thành phiên bản như mình.
Rồi thì mình má thui thủi làm bạn với chiếc ti vi, rồi thì má phải đợi thêm gần 360 ngày nữa mới lại được bận rộn với cháu con...