Những người không nghỉ tết

07/02/2019 - 14:00

PNO - 1g30 đêm giao thừa, tôi nghe tiếng xoèn xoẹt bất thường, lúc sau mới hiểu ra là tiếng quét rác vọng lên từ dưới đường. Người quét đường, chẳng biết nam hay nữ, rõ ràng không nghỉ tết.

Mùng Một tết, bãi xe sức chứa một vạn chiếc của trung tâm thương mại Aeon chật kín. Những bãi tư nhân bên ngoài lấy phí 10.000 đồng/chiếc cũng ken đặc. Hóa ra ngày tết người ta chán ở nhà nấu nướng rồi, kéo nhau đi cà phê, mua sắm và kết thúc trong nhà hàng cho tiện.

Em nhân viên phục vụ khu ăn uống trông quen quen. Con trai tôi nhận ra, đó là anh võ sinh Taekwondo cùng sân tập. Anh chàng là sinh viên, ở lại làm thêm ngày tết. Tại quầy giữ đồ, cửa soát vé xe siêu thị toàn những gương mặt lạ và quá non, khác hẳn những nhân viên tôi thường gặp ở siêu thị quen thuộc này.

Chị nhân viên vệ sinh cần mẫn thọc tay khoắng chà từng bồn cầu sáng bóng, dặn dò tôi hãy bước vào buồng chị mới dọn; phía kia có khách mới ra, để chị làm thật sạch hãy vào... Hỏi chị làm ở đây lâu chưa mà còn vui vẻ, nhiệt tình với công việc dọn vệ sinh đến thế, chị cho biết chị làm ngành khác, tranh thủ nghỉ tết thì kiếm thêm thôi.

Khắp trung tâm thương mại, tôi gặp vô số dân "tay mơ" qua cách làm việc chỉn chu, giao tiếp thân thiện, khác hẳn dàn nhân viên cũ vốn mệt mỏi suốt năm vì những công việc nhàm tẻ.

Tối mùng Hai, công viên Tao Đàn ngập người. Tưởng kỳ nghỉ tết dài, bà con về quê hay đi du lịch hết. Tới mấy chỗ này mới thấy không hề có một Sài Gòn tĩnh lặng. Loa phóng thanh chốc chốc lại vang lên tiếng tìm trẻ lạc. Người qua lại đông và rối thế này, không lạc mới lạ. Có cả những trẻ 9, 10 tuổi cũng phải nhờ thông báo tìm cha mẹ, ông bà. 

Nhung nguoi khong nghi tet
Các gia đình mệt nhoài vì chờ đón con cháu về ăn tết ở sảnh sân bay Tân Sơn Nhất - Ảnh: internet

Một bé trai chừng 2-3 tuổi bị lạc trong hội hoa. Bé gào khóc, giằng co với nhân viên và khách qua lại cả tiếng đồng hồ. Mọi người rất vất vả mà không hỏi được gì. Lục túi bé, cũng không tìm ra số điện thoại phụ huynh hay tên tuổi, địa chỉ. 

Nhiều người trách cha mẹ đâu mà kỳ quá, lạc con cả tiếng đồng hồ mà chưa gặp ban tổ chức để tìm, trong khi loa của ban tổ chức ra rả thông báo “ai là người nhà bé trai chừng 2-3 tuổi, mặc áo thun siêu nhân vàng…”.

Tôi chợt sáng ý, quả quyết với những người lớn: cha mẹ của bé chẳng phải người khách thảnh thơi đi du xuân, mải lo selfie đâu mà trách. Đó có thể là một người bán hàng rong, một nhân viên quầy dịch vụ nào đấy, đi làm ngày tết phải mang theo. Mẹ bận việc, chỉ biết dặn con hãy chơi quanh quất, nào ngờ thằng bé mải vui hoặc dòng người xô đẩy tới lui, nên lạc. Mẹ nó, vì bận phục vụ khách của mình, vì nghĩ con chơi loanh quanh, nên không để ý tiếng loa...

Quả nhiên tôi đúng, mãi khi các gian hàng thu dọn, mới có người mang vẻ mặt hốt hoảng tới nhận con: cô là nhân viên một quầy thức ăn nhanh. Liên tục bị hối rót nước, chiên khoai tây cho khách, nên cô không nghe tiếng loa thông báo đặc điểm con mình. Hai mẹ con cậu bé áo siêu nhân vàng ôm nhau khóc…

 Kim Ngân

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI