Mổ mắt mà tim mẹ đau

04/12/2018 - 19:00

PNO - Cả đêm, bà không ngủ được, không phải vì đôi mắt khó chịu mà vì nỗi đau nhức nhối các con mình vừa cứa vào tim.

Nghĩ ngợi chán rồi bà Thìn cũng quyết định lên thành phố mổ mắt. Bà bị đục thủy tinh thể mấy năm nay, định chung sống suốt đời như thế nhưng mắt ngày càng khó chịu. Tháng trước, con trai về thăm, thấy bà đi lại khó khăn nên giục: “Mẹ sắp xếp rồi lên mổ sớm đi, chứ để lâu thì khổ”.

Bà lừng chừng không muốn đi nhưng con đã nói như vậy lẽ nào từ chối. Bà vất vả sinh ba đứa con nhưng rồi chỉ còn lại thằng con út. Hồi nhỏ, nó cũng ốm đau suốt. Để nuôi được nó, bà cực nhọc đủ đường. Vậy nên dù khó khăn, bà vẫn quyết cho nó học hành đến nơi đến chốn để sau này không lam lũ như bà. 

Mo mat ma tim me dau

Ảnh minh họa.

 

Học xong đại học, con trai ở lại thành phố lập nghiệp rồi lấy vợ, mua xe, mua nhà. Cũng là nó tự thân vận động, chứ bà nuôi nó học xong là đã cạn sức. Có nhà mới, con trai động viên bà lên ở cùng nhưng bà không đi. Bà có tuổi rồi, bỏ quê, lòng vướng bận nhiều lắm. 

Hồi vợ chồng nó có đứa con đầu, bà cũng lên trông giúp. Đến khi cháu đi nhà trẻ, bà lại về quê. Vườn rộng, bà trồng rau, nuôi gà, nuôi vịt. Gà nuôi cả đàn nhưng hiếm khi bà làm một con để ăn, có chăng chỉ là khi có con cháu về ăn cùng. Phần vì tính bà tiết kiệm, phần vì làm con gà, bà ăn lay lắt cả tuần không hết.

Tuần nào, bà cũng thuê xe ôm chở đồ ăn ra bến xe gửi cho con. Thi thoảng, vợ chồng nó cũng gửi tiền về cho bà. Có tiền bà lại mua thêm đàn gà, đàn vịt, sửa lại chuồng trại, gọi người đến lắp cái vòi phun để đỡ phải xách nước từ giếng ra vườn tưới hằng ngày. Đồ sạch người ta tìm đến tận nhà mua. Bà có thêm một khoản để tích cóp.

Sống một mình, cơm nấu một bữa ăn cả ngày nên cũng chẳng chi tiêu nhiều cho bản thân, nhưng đám ma, đám cưới, đám giỗ thì hầu như tháng nào cũng có. Hàng xóm láng giềng ốm đau cũng qua lại thăm nom cân đường, hộp sữa. Rồi các khoản ở làng… nên bà vẫn phải dè xẻn chi tiêu. 

Cũng chẳng muốn phiền đến con nên bà tự đón xe lên thành phố. Vợ chồng nó trách bà không báo trước để ra đón. Tối đó, cơm nước xong, bà chơi với cháu một lúc rồi đi ngủ sớm để sáng mai vào viện khám. Chợp mắt được một lát thì bà tỉnh giấc vì khát nước. Bà ra cầu thang định xuống bếp, vô tình nghe con trai và con dâu bàn bạc: “Mai anh rút tiền mà nộp viện phí cho bà”. “Anh đã bảo tháng này chưa có lương”. “Em cũng chưa có lương, vậy rút tạm tiền tiết kiệm đi”. “Tiền tiết kiệm sang tuần mới đáo hạn, rút giờ coi như công toi”. “Vậy mai, anh nói lại với bà, tuần này vợ chồng mình bận, tuần sau bà mổ vậy. Mà anh bảo bà lên đây ở luôn đi. Bà được gần con cháu, vợ chồng mình cũng đỡ về quê tốn kém, lại không phải thuê giúp việc nữa”.

Tim bà đau nhói như có nhát dao vừa lia qua. Tay vịn cầu thang, bà lẳng lặng quay về phòng. Nhớ lại những đêm vật vã trong bệnh viện để chăm con khi nó bệnh, ngày cầm cuốn sổ hộ khẩu đến lạy lục cán bộ ngân hàng để vay tiền cho con học đại học, ngày đi mượn bộ quần áo đẹp để dự lễ tốt nghiệp của con kẻo nó thấy mẹ quê mùa mà xấu hổ… nước mắt bà cứ thế trôi xuống môi mặn chát. Cả đêm, bà không ngủ được, không phải vì đôi mắt khó chịu mà vì nỗi đau nhức nhối các con mình vừa cứa vào tim. 

Nhưng ngày mai, bà vẫn sẽ vào viện khám và mổ mắt… bằng chính những đồng tiền bà dành dụm. 

Thu Đức

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI