Phủi bụi giấc mơ

02/03/2019 - 06:00

PNO - Những giấc mộng ấy bị cất trong chiếc ngăn kéo mất chìa khóa. Thỉnh thoảng bất giác nhớ ra, hồi tưởng tí xíu rồi lại thôi. Thậm chí làm gì có thời gian để đi tìm chiếc chìa khóa.

Trong cửa hàng quần áo, tôi bất giác khựng lại khi nghe câu nói của một chị nào đó đứng phía sau mình: "Chị thích lắm. Nhưng tuổi chị mặc cái váy yếm này lên có khi lại bị cười là cưa sừng làm nghé. Có lẽ không hợp đâu em nhỉ?”. Tôi bất giác quay sang nhìn chị, thấy rõ sự phân vân, tần ngần, nuối tiếc hiện rõ tất tần tật trên gương mặt đã điểm xuyết đôi ba vết chân chim, đồi mồi của người đàn bà tuổi bốn mươi. Trên tay tôi cũng là một chiếc váy yếm.

Bỗng nhiên, câu nói và vẻ mặt nửa muốn mua, nửa không dám của chị khiến tôi chùng lòng bởi thấy đồng cảm và xót xa quá. Bởi cái ngày tôi đứng tần ngần trước món đồ yêu thích mà sợ mặc vào không hợp tuổi như chị cũng gần ngay trước mắt. Nhớ hôm bữa về quê ăn tết, ba mẹ bỗng lục trong tủ được bức ảnh hồi sinh viên, ngước lên nói đùa: “Mới đấy thôi mà giờ nhìn mày như mẹ của đứa trong ảnh ấy”. Tôi cười chung vui nhưng giật mình thấy thời gian phũ phàng quá!

Phui bui giac mo

Ảnh minh họa.

Nhỏ bạn đăng ảnh họp lớp cấp 3 lên Facebook cũng vô tư nói đùa: “Những cô bé, cậu bé năm nào đã trở thành ông lão, bà lão hết cả”. Đi ra hàng quán,  mấy nhỏ phục vụ đã chào mình bằng cô xưng cháu. Biết là mình đã “có tuổi” rồi mà sao thấy vẫn không quen. Mới ngày nào thôi vẫn còn là cô bé sinh viên mới ra trường, đôi mắt trong veo hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh. Trong trái tim ngây thơ ấy còn khao khát được tích lũy thật nhiều kinh nghiệm, để giỏi giang trông “ngầu” như các đàn chị đi trước. Mà một ngày, khi mình cũng thành đàn chị, lại thấy già nua quá đỗi.

Lớn lên xa nhà đi học, cầm tấm bằng cử nhân trong tay rồi lại lấy chồng, sinh con. Cuộc sống của một người vợ, người mẹ, một cô nhân viên cần mẫn chăm chỉ đã cuốn thanh xuân của tôi trôi qua kẽ tay từ khi nào không hay. Ước mơ viết một quyển sách, kế hoạch được đi du lịch xuyên Việt cùng người mình yêu trước năm 30 tuổi…, những giấc mộng ấy từ lâu chẳng khác gì như bị cất trong một chiếc ngăn kéo mất chìa khóa. Thỉnh thoảng bất giác nhớ ra trong ngăn kéo có gì, hồi tưởng tí xíu rồi lại thôi. Thậm chí làm gì có thời gian để đi tìm chiếc chìa khóa.

Phui bui giac mo

Ảnh minh họa.

Tôi nhớ mình từng xem một đoạn phim ngắn, trong đó có phỏng vấn những người phụ nữ đã già với những nếp da nhăn nheo trên gương mặt. Ở câu hỏi về điều gì là tiếc nuối nhất trong cuộc đời họ. Thì dù cho muôn hình vạn trạng cách trả lời khác nhau, đều tựu chung một ý, là đã không dám làm những điều mình thích, đi hết giấc mơ của mình, để khi ngoảnh lại thì đã quá muộn. Là vì họ đã sống cho người khác quá nhiều, tặc lưỡi lùi những mong muốn của mình lại phía sau, hy vọng một ngày xong xuôi sẽ tìm lại chúng. Nhưng khi có thời gian phủi bụi giấc mơ, tuổi già đã như bức tường sừng sững chắn ngay trước mắt.

Từ sự tiếc nuối của mình, những người đàn bà ấy đều khuyên những người đàn bà trẻ hơn, rằng hãy sống nhiệt thành nhất với đời mình khi còn có cơ hội. Hãy học nhảy nếu thích, tô son khi đứng trong bếp, học cắm hoa nếu muốn, hãy đi du lịch nếu đam mê, hãy mạnh dạn bỏ bớt những gồng gánh trên đôi vai người vợ, người mẹ khi thấy quá mỏi mệt… Bởi đổi lại với tất cả những sự lần lữa, chờ đợi sẽ chỉ là tiếng thở dài đầy day dứt, tiếc nuối khi về già. Mỗi người chỉ có một cuộc đời để sống, để lựa chọn hạnh phúc cho mình.

Nhìn xuống chiếc váy yếm trên tay, tôi bỗng quyết định sẽ mang ra khỏi cửa hàng này. Tôi sẽ mặc nó với bất kỳ chiếc áo T-shirt trắng, vàng, đỏ, xanh sặc sỡ nào nếu thích, xỏ chân một đôi giày sneaker năng động trẻ trung xuống phố và xách giỏ đi tận hưởng mùa xuân.

Tôi không muốn khi đến 50, 60 tuổi sẽ phải ngồi tần ngần tiếc nuối vì không dám khoác lên mình chiếc váy yêu thích và chẳng đủ dũng cảm để sống thật với khao khát của chính mình. Nay vẫn còn sức, tôi muốn sẽ tìm lại chìa khóa, mang giấc mơ của mình ra phủi bụi và đi đến tận cùng dù biết sẽ chẳng dễ dàng gì.

Cát Tường

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI