Cõi dịu êm của im lặng

20/03/2019 - 06:00

PNO - Con người ta thật lạ, nhiều khi bị ám ảnh bởi những điều rất cũ từ ký ức ảo giác.

Cặp tình nhân trong lần đầu chạm mặt. Nơi này rõ là chưa từng đặt chân đến, đôi mắt kia, nụ cười kia chưa từng nhìn một lần, nhưng sao thấy thân thuộc như đã quen nhau từ ngàn năm. Cái gì bủa vây để chàng có thể đoán được những điều nàng sẽ nói, hình dung cả cách nàng cười, ánh mắt ngạc nhiên, cái cúi đầu e ngại... Sợi dây vô hình của cảm xúc gắn kết họ. Nhưng cuối cùng chỉ là ảo giác đời người. Họ chọn im lặng để đưa mọi thứ trở lại khởi đầu, tìm cho mình một vòng quay mới. Rời xa. 

Coi diu em cua im lang
 

Ngày nào chạy xe trên đường về nhà sau giờ làm, tôi cũng “phân thân” làm đôi. Chúng tôi đối thoại với hàng tá câu chuyện không đầu không cuối, những vui buồn của một ngày… Nhiều khi cười ha hả như một kẻ khù khờ, có lúc tràn ứ những giọt nước mắt. Lâu dần, chúng tôi nói về nỗi buồn, sự trống vắng. Nhiều khi tôi giật mình tự hỏi, lẽ nào tôi cô đơn đến nỗi chỉ còn biết độc thoại với chính mình? Sự lặng im, tự bao giờ đã thành nỗi ám ảnh khiến tôi như phát điên. 

Mẹ chưa bao giờ thấy tôi mặc váy hay quần ngắn, đơn giản bởi những thứ đó không bao giờ lọt vào mắt người đàn bà truyền thống như mẹ. Tôi không khó chịu vì điều ấy. Mẹ tôi cả đời ở thôn quê, là nông dân chính hiệu, lam lũ nhưng sâu sắc. Bà bảo, đàn ông thích nhìn phụ nữ hở hang, nhưng họ tôn trọng phụ nữ kín đáo. Tôi im lặng lắng nghe. Cách ăn mặc không đơn thuần chỉ phô bày những bộ cánh, nó ý nhị thể hiện nét duyên thầm của người con gái. Váy áo có thể điểm tô nhan sắc nhưng không phải là bộ mặt của nhân cách. Chẳng biết thế giới đàn ông rộng lớn đến đâu, nhưng tôi tin mẹ. 

Coi diu em cua im lang
 

Bố chưa bao giờ thấy tôi dẫn bạn trai về nhà. Gái ba mươi đã toan về già, nhưng bố không giục giã con gái như bao người. Ông bảo: vợ chồng là duyên nợ, là nghiệp… Hãy làm điều khiến con cảm thấy hạnh phúc, cả nhà sẽ ủng hộ con. Tôi im lặng đón nhận sự tin tưởng, chở che ấy. 

Em trai chưa bao giờ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Nhưng nó thường ôm tôi rất chặt mỗi khi tạm biệt. Một năm, chúng tôi gặp nhau chẳng được mấy ngày, vậy mà vẫn nhỏ nhen, cãi vã, giận dỗi... Nhưng sau tất cả là lặng lẽ tha thứ lỗi lầm của nhau. Chúng tôi thường lặng im tiễn nhau một đoạn đường khi một trong hai đứa phải đi xa. Lạ thế, dù có đi nhiều nơi, gặp nhiều người, chúng tôi vẫn không quên quay về cùng nhau, lo lắng cho nhau vô điều kiện. 

Mỗi người đều đã sống và tạo nên những sắc màu im lặng rất khác biệt. Cặp tình nhân kia hẳn cũng đã hạnh phúc khi yêu, im lặng và trân trọng. Cha, mẹ, em trai tôi - mỗi người yêu tôi một cách. Sự im lặng tồn tại nơi họ, đó là sự bình an, vỗ về.
Chiều tàn, màn mưa ném vào hiên nhà những cú văng mình lạnh lẽo. Lâu lắm mới ngắm mưa bằng sự tĩnh tâm, im lặng mà bằng lòng đến thế. Cuộc sống vốn là những điều khác biệt, điều duy nhất ta có thể làm là sống với những khác biệt đó. Giữa những ghềnh thác của cõi người, im lặng - nhiều khi là một cõi dịu êm. 

Mai Đình

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI